Đông Y thái phương

Đây là câu chuyện có thật vô cùng xúc động của một người mẹ hiếm muộn, khi có thai lại bị  tụ dịch màng nuôi, qua lời kể của một nhà tư vấn.

Hôm nay, đưa vợ đang mang thai đi dạo, tôi vô tình gặp lại chị - người phụ nữ đã từng chiến đấu hết mình với biến chứng bong màng nuôi. Thấy chị đang nhăn mặt cố chịu những cơn đau quặn bụng và cậu con trai kháu khỉnh 3 tuổi của chị, tôi và ngay cả vợ tôi ở đó đều rất xúc động. Qua bài viết này tôi sẽ chia sẻ cho mọi người câu chuyện của chị để thấy được những hi sinh to lớn và thầm lặng của những bà mẹ bầu nói riêng và người phụ nữ nói chung.

4 năm trước, tôi là chuyên gia tư vấn, huấn luyện cho các ông bố, bà mẹ sắp lên chức. Chị là một trong số rất nhiều học viên tham gia khóa huấn luyện và chia sẻ của tôi. Lúc ấy lớp học khá đông nhưng tôi vẫn rất ấn tượng với chị, bởi lớp học của tôi thường chỉ dành cho những cô cậu thanh niên mới lớn học cách làm cha mẹ, những người lần đầu được lên chức, thật không thể ngờ rằng ở lớp học đấy lại có người phụ nữ tầm trung – khoảng 40 tuổi cũng tham gia.
 
Chị cười tươi chia sẻ “Đây là lần đầu tiên tôi có bầu. Nếu có chỗ nào làm sai hay chưa đúng mọi người sửa lại giúp tôi”. Tôi cũng bất ngờ với câu nói của chị. Nhìn cách chị tắm cho búp bê, cho búp bê ăn, thay tã…. Nụ cười luôn thường trực trên môi chị, tôi biết chị đang rất khao khát có em bé, rất khao khát được làm mẹ, đôi khi tôi lầm tưởng chị đang chăm sóc cho em bé thật. 

Chị kể mặc dù rất vui, hạnh phúc nhưng cũng hết sức lo ngại vì chị biết tuổi của chị không còn trẻ trung nữa. Biết vậy, nên chị rất giữ gìn và cẩn thận, đặc biệt trong 3 tháng đầu mang thai vì đây là giai đoạn quan trọng nhất của thai kì. Trải qua 3 tháng đầu mang thai với người bình thường đã khó, với chị càng khó hơn, chị đi khám thai thường xuyên và nghe lời bác sĩ về những việc nên làm và không nên làm khi mang thai, cả chế độ dinh dưỡng ngủ nghỉ,…ngày trước có thói quen uống café buổi sáng cho tỉnh táo, giờ mang thai chị cũng bỏ.

2 tháng đầu trôi qua bình thường, nhưng đến tuần thứ 9 chị bắt đầu thấy sự thay đổi, chị bị ra huyết đỏ nhiều lần, cả chị và chồng đều lo lắng, cả hai luôn phải đối mặt với những ám ảnh mà không thể nói ra mà đúng hơn là không dám nói. Chị biết cái thai của chị có “vấn đề”, sang hôm sau anh đưa chị đến gặp bác sĩ luôn, sau khi khám xong họ vào nói chuyện với nhau mà không cho chị biết, chỉ biết lúc ra chồng chị buồn lắm, anh ôm chị và nói: “Có lẽ chúng ta không có duyên với đứa bé này” .Chị như không tin nối vào tai mình nữa.



Chị không biết anh vừa nói gì, chị cố hỏi mà chỉ thấy anh khóc, chị cũng khóc, những giọt nước mắt mà lẽ ra phải giành cho giờ phút hạnh phúc khi đón con chào đời giờ lại phải khóc vì nghe tin mình bị bong nhau thai. Chị suy sụp thật sự, bác sĩ nói thai của chị bị bóc tách túi thai đến 50% thai yếu và khả năng bị sảy là rất cao ( Thông thường bị bóc tách 30% trở lên là thai rất dễ sảy), và cơ thể chị cũng khá yếu. Chị không chịu, làm sao có thể chịu nối khi mà chị đã chuẩn bị tất cả cho lần mang thai này, chị nghĩ “có chết chị cũng phải cố giữ lấy đứa bé, vì đứa bé không còn chị cũng không sống nổi”..  

Chị chuyển đến viện ở hẳn để tiện cho bác sĩ theo dõi và chăm sóc nên chị không tham gia những bài giảng của tôi, nhưng buổi học nào chị cũng nhờ chồng đến nghe và ghi âm lại cho chị. Tôi khâm phục niềm tin và ý chí của chị. Nhiều lúc ngay cả tôi cũng thấy cuộc đời thật bất công với chị, gần 20 năm chạy chữa từ Nam ra Bắc, anh và chị đã phải vay mượn hết những nơi có thể vay mượn, bạn bè, người thân anh chị đều đã nhờ cả, từ ngày mang thai chị đã yếu, không làm được gì bây giờ lại còn nằm trong bệnh viện thế này, mọi chi phí bây giờ chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi của chồng chị.

Nhiều lúc chị cần có anh ở bên chỉ để chị có thêm sức mạnh để chiến đấu lại với những cơn đau dữ dội cứ ập đến liên tục nhưng biết anh cũng đang lặn lội ngoài kia kiếm tiền chị cũng không dám nói với anh. Một mình chịu đựng, một mình đấu tranh, giành giật sự sống cho con, bởi chị biết vẫn có một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên trong bụng chị, mặc dù sự sống mong manh hơn bao giờ hết, chị thương con, lo sợ con bị ảnh hưởng bởi những hóa chất chị tiêm vào người, nhưng chị biết đã cùng con đi đến lúc này, chị không thể buông xuôi, chưa một giây phút nào chị từng nghĩ sẽ dừng lại.

Nhiều lần bị ra huyết kèm những cơn đau bụng khi mang thai khiến cho chị mang thai tháng thứ 4 mà người còn gầy hơn thời chưa mang thai.

Mặc dù vậy nhưng chị vẫn hết sức kiên cường. Ngày nào cũng tiêm thuốc nội tiết để giữ thai, chị còn được người bạn mách mua trà thảo dược củ gai về pha uống hàng ngày. Dần dần bệnh tình cũng tiến triển, vết bong màng nuôi giảm dần.

Dần dần vết bong cũng giảm dần, đến tháng thứ 5 thì khỏi hẳn. Chị cũng không còn bị ra huyết nữa. Tuy nhiên vì chị khá gầy gò và yếu cộng thêm sử dụng quá nhiều thuốc tây nên thai hơi chậm phát triển so với bình thường.



Cứ như thế, cho đến ngày chị chuyển dạ, chị bị vỡ ối sớm hơn dự tính 5 ngày, bé sinh ra được 2,8kg và hoàn toàn khỏe mạnh trong niềm hạnh phúc của cả gia đình.

Thế mới biết tình mẫu tử thật thiêng liêng như thế nào. Nhìn sang vợ tôi, cô ấy cũng đang mang bầu ở tháng thứ hai tôi tự nhủ sẽ chăm sóc vợ thật cẩn thận, vì giai đoạn 3 tháng đầu mang thai là cực kì quan trọng. Các ông bố nhớ chịu khó tìm hiểu thông tin, an ủi và chia sẻ với vợ để vượt qua giai đoạn khó khăn này nhé .

ý kiến bác sỹ

Bác Sỹ Nguyễn Cảnh Chương - PGĐ khoa chuẩn đoán trước sinh, BV Phụ sản Hà Nội. Chuyên Gia tư vấn của nhãn hàng Thảo Dược Củ Gai An Thái Phương


ĐỂ LẠI THÔNG TIN BÁC SỸ SẼ GỌI LẠI CHO BẠN


Hoặc gọi ngay đến số bác sĩ ✆ 033. 249. 6789 /Nếu cần tư vấn gấp

BÀI VIẾT ĐỌC NHIỀU
TÌM KIẾM
DANH MỤC SẢN PHẨM
Nấm chaga Củ gai
HỖ TRỢ TRỰC TUYẾN
BÀI VIẾT ĐỌC NHIỀU